Kinh tế Bưu Chính Viễn Thông K48
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Kinh tế Bưu Chính Viễn Thông K48

Lớp chúng mình dzất dzất dzui ^^
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Chiến lược kinh doanh 28/4

Qui trình khai thác 4/5

Định mức lao động 7/5

Thanh toán quốc tế 12/5

Kinh tế bưu chính viễn thông 18/5

Tổ chức sản xuất kinh doanh 24/5

Marketing 29/5

Lịch thi HK 2

Chúc các bác thi tht tt nhé ^^!


 

 Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Seikirrichi
Trung sĩ
Trung sĩ
Seikirrichi


Tổng số bài gửi : 95
Điểm danh vọng : 216
Join date : 24/02/2010
Age : 34
Đến từ : Đáy xã hội

Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> Empty
Bài gửiTiêu đề: Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>   Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> EmptySat Apr 10, 2010 2:00 pm

Part 2

Em tự nhủ mỗi ngày, khi em rảnh rang sẽ ngồi viết một cái thư tình gửi những người không đến được với nhau. Chẳng phải em viết cho riêng người, em viết cho cả thế giới đọc, viết cho những người thất bại trong tình yêu nhận ra mình đã sai lầm hay đau khổ một cách vô ích. Bi luỵ làm gì khi cuối cùng cái việc xa nhau đã là hiển nhiên và dù khổ đau hay khóc lóc cũng có đem người cũ trở về? Em viết bởi vì em muốn nhắc mình đã sai, để sau này gặp bất cứ biểu hiện nào như của người, em sẽ mau chóng tránh xa mà không còn dại dột lún sâu vào nữa, để em không phải ngồi ngẫm lại cái chân lý lẽ ra mình đã sáng tỏ từ lâu lắm rồi.

Người nghĩ rằng em viết cho riêng người ư? Viết để hành hạ dằn vặt người ư? Ừ thì đúng là em đang nhấm nháp lại những dư vị đắng xót chưa thể tàn phai trong cõi lòng đấy! Em cố nhai đi nhai lại mọi chuyện đã qua để không quên rằng mình đã sai, để khẳng định lại rằng người chỉ toàn giả dối, nguỵ biện, để em khỏi phải tiếc nuối về một chuyện chẳng phải Tình Yêu, và để làm gì nữa thì ngoài tầm kiểm soát của em. Tỉ dụ như người khác đọc được những lá thư tình ngớ ngẩn của em, họ về bỏ người yêu, hoặc họ chửi bới em dám dẫm đạp lên cái phạm trù tình yêu cao cả, thì em cũng kệ. Tỉ dụ như người đọc được, người càng thấy đau đớn hơn, thấm thía hơn, hoặc người thở dài và nhận ra mình đã thoát khỏi cơn mê, chẳng còn bị em ám ảnh và em trở nên xa lạ vô ngần, thì em cũng kệ. Bởi vì em làm tất cả mọi điều duy chỉ để dành cho bản thân em trước nhất. Vậy là người nghĩ người đang là nạn nhân của em ư? Người bị em lôi ra đả kích, săm soi từng chỗ và biếm hoạ một hình ảnh xấu xí về người. Người không nhớ là em đã từng cầu xin người đừng vào blog em đọc làm gì nữa, bởi hình của người còn lại trong em chẳng tốt đẹp gì. Người rồi cũng sẽ trở thành kẻ tệ hại, vì đã khiến em nhận ra yêu là một sai lầm. Nhưng lúc đó người bảo mặc kệ, dù em nghĩ gì về người thì người cũng vẫn sẽ ngày ngày ghé vào blog em, để xem em sống vui vẻ hạnh phúc như thế nào. Em ghét sự cầu phúc giữa những người yêu nhau khi chia xa, vậy mà người vẫn cứ ngồi đó cầu mong em hạnh phúc trong một tương lai tươi sáng bằng một nỗi niềm không thể nào quên em. Người quên thật rồi, người chẳng nhớ gì về những lời nói của mình, thì làm sao người có thể mang nỗi đau về em đi hết cuộc đời.

Bây giờ người đang cười, cười theo kiểu chua chát hay mãn nguyện thì em quản nổi ư? Bây giờ thì em đã chẳng thể mang niềm vui hay bất hạnh cho người được nữa thì đâu có gì là xót xa hay bẽ bàng? Có chăng chỉ đang làm đứt gọn những tơ vướng của ảo tưởng thôi! Em vô tình giúp người cắt gọn những nỗi đau dài lê thê mà lại tạo nên đắng cay cho người ư? Và người là nạn nhân thì em là gì đây? Phải rồi em không giống người thì sao em là nạn nhân cho được. Em phải là một cái gì khác đối lập lại với nạn nhân, là kẻ gây NẠN cho NHÂN thì hợp ý người chưa?

Tại sao khi còn yêu nhau em nói người thế này, thế nọ người không chịu thừa nhận. Mà bây giờ người ngoan quá thể. Em nói người tự ti, người bảo ừ thì người tự ti, em nói người mặc cảm, người cũng nhận, em nói người yếu đuối, người nhận luôn, em nói người giả dối, người cũng vơ luôn vào mình. Người chẳng còn chút phản kháng nào nữa sao? Lý trí của người đâu rồi để không còn biết phân định đúng sai? Người có nghĩ được rằng cứ thừa nhận như thế thì chẳng bao lâu nỗi tự ti mặc cảm của người chồng chất cao hơn núi không? Vậy thì người cứ còn vào blog em làm gì để thừa nhận những điều một-kẻ-đã-có-thành-kiến-với-mình vẽ ra. Nhân ảnh của người xấu như trong bức tranh em bôi, vì đó là cách nhìn của em về người. Cớ sao người lại nhận đó là người, như thể đang soi gương? Vậy thì mặc cảm đã biến người thực sự xấu như thế đấy. Khi còn yêu người không có dũng khí, và đến khi hết yêu, người cũng chẳng có lấy một chút dũng khí để phủ nhận. Phải chăng cả đời người sẽ luôn chấp nhận cái việc người khác áp đặt những nhìn nhận về mình, mà không dám làm bất cứ điều gì để thay đổi hay không? Tự nhiên em buồn quá! Bởi sự thất vọng lại đang trượt dài xuống vực thẳm.

Yêu ghét thất thường, tình cảm luôn đổi thay. Người không nhận thấy là mình dễ thay đổi đến mức nào à? Nhưng tại sao người cứ để những kẻ khác tác động vào? Tự bản thân người không làm nổi, bởi bản thân người dễ xô nghiêng theo bất cứ lực đẩy nào mà không hề có chút phản kháng. Ngay cả việc thôi khóc để cười vào cái sự đời cũng phải để em giúp người. Nếu không đem lại cái cảm giác mình là nạn nhân thì đến bao giờ người mới thôi dại cuồng mỗi khi ngày đến?

Tốt nhất là người đừng có vào đọc blog em nữa. Thỉnh thoảng em sẽ lại gặm nhấm những gì đã vương vào tâm hồn. Người làm sao có thể tránh khỏi những cảm xúc đột ngột đè sập lý trí khi quá dễ bị ảnh hưởng như thế! Người hãy cố gắng tập cho mình cứng cáp lên, đến khi đó em chẳng ngăn người đọc những gì em viết nữa… và có lẽ đến lúc đó, em đã nhai sạch mọi chuyện có liên quan đến người đến mức chẳng còn gì để viết nữa đâu!

Em là một kẻ thích khoét sâu vào nỗi đau của mình và người. Chẳng lẽ người không biết đường chạy đi, mà cứ đứng đó chịu đựng làm chi? Việc né tránh sự đối mặt có bao giờ cần đến dũng khí đâu người?

Tầm sát thương của một vũ khí chỉ có giới hạn.

Nên người hãy bước ra khỏi giới hạn đó đi…


Về Đầu Trang Go down
LORD
Tổng Tư Lệnh
Tổng Tư Lệnh
LORD


Tổng số bài gửi : 83
Điểm danh vọng : 116
Join date : 25/02/2010
Age : 34
Đến từ : Ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục

Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>   Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> EmptySat Apr 10, 2010 3:20 pm

Bạn ơi, những topic cùng chủ đề nên gộp lại với nhau nhé!
Về Đầu Trang Go down
https://ktbcvtk48.forumvi.com
Seikirrichi
Trung sĩ
Trung sĩ
Seikirrichi


Tổng số bài gửi : 95
Điểm danh vọng : 216
Join date : 24/02/2010
Age : 34
Đến từ : Đáy xã hội

Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>   Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> EmptySun Apr 11, 2010 12:41 am

mình cố ý tách ra đấy chứ Smile vì mỗi bài đều có ý nghĩa khác biệt nhau hoàn toàn mà
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>   Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng> Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>
» Thư tình cho những người không đến được với nhau <truyện của Keng>
» Người dùng được giữ số điện thoại khi đổi mạng di động
» Trong giấc mơ của em có anh không?
» Những bức ảnh ma nổi tiếng

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Kinh tế Bưu Chính Viễn Thông K48 :: Story-
Chuyển đến